Đăng nhập
                                   NƠI GẶP GỠ- GIAO LƯU VĂN HỌC NGHỆ THUẬT

10-09-2013 22:23

 

THẦY CỦA MẸ

 

Sáng mai, ngày 20-11, tôi được mẹ cho phép cùng đi thăm thầy giáo cũ của mẹ sau nhiều  năm xa cách. Ôi sung sướng biết bao nhiêu khi tôi có cái vinh dự may mắn này!

 

Đêm nay sao tôi không thể nào ngủ được. Lòng tôi dâng trào một cảm xúc lâng lâng. Tôi cố hình dung ra hình ảnh và cuộc sống của thầy. Điều đó làm tôi trằn trọc thâu đêm.

-         Xíu! Dậy đi con! Sáng rồi.

Tôi giật mình chới với. Ngoài kia, nắng sớm tinh mơ ùa vào khung cửa sổ. Gió chớm đông se se lạnh. Tôi khe khẻ hát: “ Mở cửa ra cho nắng sớm vào phòng…”

 

-         Nhanh lên con!

-         Dạ! Mẹ chờ con tí nhá!

 

Đứng bên khung cửa sổ tôi hít thật sâu bầu không khí trong lành của ngày trọng đại. trên nhành ổi trước sân, lũ chim sâu đang tíu tít gọi nhau chào ông mặt trời đến sớm. Tôi lựa chọn thật kỹ bộ quần áo thích hợp để ra  mắt thầy. Ồ lạ chưa? Thầy của mẹ cơ mà! Sao tôi hồi hộp quá!

Đường đến nhà thầy không xa lắm. Ngồi sau lưng thơm tho áo dài tím than của mẹ, tôi không ngừng suy nghĩ miên man về người thầy đáng kính của  mẹ mà tôi sắp gặp. Tôi nghĩ nhà thầy chắc giàu lắm, chắc là biệt thự cơ. Nhà thầy có xe hơi láng cóng. Nhà thầy chắc đông vui ,nhộn nhịp vì hôm nay học trò cũ đến tặng quà? Thầy sẽ đạo mạo trong bộ vét đen được ủi thẳng nếp ra đón học trò cũ. Thầy cười thật tươi đón nhận. những quà  ngoại đắt tiền. Ôi, tôi thích quá!

 

-  u! Con cười gì to thế? Tới nhà thầy rồi con.

Tôi bẽn lẽn trong sự phát giác của mẹ. Nhà thầy đây ư? Mái ngói, tường rêu??! Trước sân, cây phượng già khẳng khiu ve vẫy lá chào đón mẹ con tôi. Lối vào nhà là hai hàng tùm nụm được cắt tỉa gọn gàng. Hàng cau già, giàn trầu non mởn lá phía  bên phải .Vài chậu kiểng được đặt đúng vị trí trông rất đẹp.

Mẹ nắm chặt tay tôi bước vội vào nhà. Ôi bàn tay mẹ sao run run, lành lạnh? Chắc mẹ hồi hộp lắm? Một ông giáo già  nằm trên chiếc giường tre cũ kỹ.

-         Thầy ơi!  Mẹ tôi xúc động nắm lấy bàn tay gầy guộc của thầy và đỡ thầy ngồi dậy.

-         Cô là…?

Thầy nhìn mẹ tôi không chớp mắt, như cố lục tìm trong quá khứ đứa học trò nào tới thăm.

-         Dạ ! Con là Lan lùn búp bê của 30 năm trước nè thầy!

Thầy im lặng, nhắm mắt hồi lâu. Tôi cố nín thở. Mẹ xoa xoa đôi bàn tay ấm áp của thầy.

-         Lan lùn búp bê…Thầy nói khẽ

-         À! Ánh  mắt thầy vụt sáng. Thầy nhớ rồi. Cô bé lùn nhất lớp có khuôn mặt bầu bĩnh mà thầy đặt là “ Lan lùn búp bê” đây  mà!

-         Vâng! Con đây thầy ạ! Thầy ốm hả thầy?

-         Ờ! Thầy bị cảm xoàng thôi đã khỏe rồi.

-         Thầy ơi! Hôm nay ngày 20-11, con đến chúc sức khỏe thầy! Bao năm qua vì kế mưu sinh con không đến thăm thầy được mong thầy lượng thứ! Đây là bé Xíu con trai con  thầy ạ.

-         Ờ !Thế hiện nay em làm gì?

-         Dạ !Con là giáo viên văn cấp 2 thầy ạ. Năm xưa vì mê lời bình giảng của thầy  mà con quyết định đi theo con đường của thầy.

Thầy giáo già nghẹn ngào xúc động. Trong lúc thầy và mẹ hàn huyên tâm sự, tôi có đủ thời gian để quan sát  người thầy đáng kính. Những suy nghĩ ban đầu của cậu bé cấp 2 không đúng với thực tại  mà tôi tưởng tượng. Nhà thầy không giàu có. Trên bàn không có quà to quà nhỏ. Hai bên vách tường vôi vàng úa thời gian có treo mấy bức thư pháp rất đẹp. Nét chữ như rồng bay phượng múa. Mấy bức phong cảnh in hình núi sông màu sắc hài hòa tạo cho gian phòng thêm rộng rãi và mát mẻ. Góc trong là hai tủ sách. Ôi, cơ man nào là sách quý! Nào là những nhà văn nhà thơ nổi tiếng trong và ngoài nước. Mấy cuốn Đắc nhân tâm được bọc bìa cẩn thận. Nhìn vào đấy tôi càng thêm yêu kính người thầy của mẹ vô cùng. Nhà thầy sao quạnh vắng quá!

Đang miên man suy nghĩ, tôi nghe tiếng cười giòn tan của thầy và mẹ. Gương mặt thầy lúc bừng lên rạng rỡ, lúc đăm chiêu, đôi mày nhíu lại theo câu chuyện của mẹ. Nếp gấp thời gian in dấu trên gương mặt già nua vì sức khỏe và sự cô độc của thầy. Tôi đắm đuối nhìn vào đôi mắt tinh anh và nụ cười đôn hậu của thầy.Thầy xoa tóc mẹ tôi. Mẹ rưng rưng niềm hạnh phúc. Sao tôi ghen tị quá! Tôi muốn sà vào lòng thầy được thầy ve vuốt như vậy.

Nắng đã lên khỏi ngọn cau. Giờ mẹ cũng phải chia tay  người thầy yêu kính. Mẹ nghẹn ngào nói lời tạm biệt. Đôi mắt thầy ánh lên niềm tin tưởng vào lớp trẻ hôm nay và thế hệ ngày mai. Tôi thấy từng cử động của thầy lúc này nhanh nhẹn vô cùng so với tuổi tác. Phải chăng tình thầy trò tri âm, tri kỹ đã làm sống lại trong thầy bao kỷ niệm êm đềm của một thời phấn trắng bảng đen? Đến lúc này tôi mới thấy rõ dáng vóc của thầy. Người thầy dong dỏng cao mà rắn rỏi toát lên vẻ hiền từ nhân hậu. Mái tóc điểm mây trời trông giống một ông tiên trong cổ tích. Cổ tích thời hiện đại.

Trên đường về nhà, lòng tôi bao cảm xúc trào dâng. Hình ảnh một ông giáo già cứ in đậm trong tâm trí. Thầy vô cùng giản dị rất gần gũi. Tình cảm của mẹ và thầy  thật thiêng liêng. Tôi ao ước mình sau này lớn lên cũng là một thầy giáo hết lòng yêu thương học sinh . Tôi muốn được như mẹ. Dù có là ai đi chăng nữa thì tình cảm người thầy không dễ gì phai nhòa trong tâm hồn của những người học trò cũ. Tôi hiểu tình cảm của tôi bây giờ không là phút chốc mà là những ước mơ cháy bỏng, thôi thúc tôi phấn đấu học thành tài, để sau này làm một người lái đò đưa bao thế hệ qua sông. Tôi chợt nhớ mấy câu thơ mà tôi thuộc nằm lòng:

“ …Đưa người qua bến phù vân

Tôi và tôi vẫn trăm năm trồng người

Người đi hờ hững chèo rơi

Ngàn năm bến cũ vọng lời cố nhân ”

 

                                                          Lê Thị Phù Sa

 

 

 

 

 

 

 

 

 

LỜI RU

 

Tôi cầm tay tuổi hai ba

Ra đi bỏ lại quê nhà lời ru

Sông Vàm đục nước vào thu

Hồn xanh lơ mộng qua cầu tương lai

 

Lạnh sương ấm nắng gầy vai

Đường truông lối cỏ dâng đầy hương xuân

Câu thơ ươm mộng rong ngần

Lời thương yêu gửi ân cần tuổi thơ.

 

Chắc chiu câu chữ nhung tơ

Từng trang giáo án nối bờ thời gian

Hai mươi năm phận đò ngang

Sóng to gió lớn đầy khoang thuyền đời.

 

Vẫn vui khi có nụ cười

Thơ ngây ướt mộng rạng ngời nắng thu

Cầm tay tuổi bốn  mươi  tư

Vẫn tôi đi giữa lời ru quê nhà.

 

 

 

 
Phản hồi

Người gửi / điện thoại

Nội dung

 

Lê Thị Phù Sa

Chào bạn Thanh Trung! Lóng rày lusubu công việc nên chậm tiếp nghinh. Sorry nhé! Cảm ơn bạn đã chia sẻ cảm xúc với PS và người TP Tây Ninh nhé !

 

Lê Thị Phù Sa

Chào Langtu Mientay! Tỷ quê hương ở Hồng Ngự. HIện đang sống ở Tây Ninh nè.

 

langtu mientay

xin chao suty PhuSa. PhuSa o Hong Ngu ha

 

Thanh Trung

Chúc mừng bạn có thành công lớn. Chiến công nối tiếp chiến công nhé bạn. 

 

Thanh Trung

Bài hát đã được hai ca sĩ tên tuổi: Trọng Phúc và cẩm Tiên ca ngay trong ngày Lễ ra mắt thành phố Tây Ninh 14/02/2014 thật là độc đáo. Một kỷ niệm không thể nào quên bạn ơi. Chúc bạn tiếp tục có được ...

 

nthanhtrung

Dao không lên bài nào nữa bạn ơi !!!

 
Xem toàn bộ

                                                 TIẾNG TƠ LÒNG- NƠI GẶP GỠ, GIAO LƯU VĂN HỌC NGHỆ THUẬT

Tự tạo website với Webmienphi.vn